Tóm tắt hầu trời – Tản Đà

960
Tóm tắt hầu trời
Tóm tắt hầu trời
5/5 - (1 bình chọn)

Tóm tắt hầu trời (mẫu 1)

“Hầu trời” là một câu chuyện nằm mộng của nhân vật chính là tác giả là  một thi sĩ, câu chuyện hoàn toàn hư cấu và tưởng tượng, nhưng lại rất chân thực, tự nhiên và rất bình dị. Nội dung có sự kết hợp giữa cảm hứng rất lãng mạn và hiện thực, câu chuyện ấy có thể tóm tắt lại qua với  ba sự việc theo trật tự theo thời gian: trình bày lí do đã được lên Trời đọc thơ với cảnh đọc thơ rất  hào hứng của tác giả và thái độ ngợi ca, tán thưởng của Trời và các chư tiên và cuộc chia tay đầy lưu luyến đầy  xúc động.

Tóm tắt nội dung hầu trời (mẫu 2)

Chuyện đã kể về thi sĩ Nguyễn Khắc Hiếu, tức là Tản Đà lên hầu trời, đọc thơ cho Trời và chư tiên nghe. Trời và chư tiên rất tấm tắc khen hay và hỏi chuyện. Tác giả đã đem lại những chi tiết thực về thơ và cuộc đời mình, đặc biệt là với cảnh nghèo khổ của người sáng tác văn chương dưới hạ giới cho Trời nghe. Trời cảm động và thấu hiểu tình cảnh với nỗi lòng của người thi sĩ. Bài thơ đã cho thấy  được một cái tôi với đầy sảng khoái và tự đắc của tác giả. Đồng thời cũng đã thể hiện được với ý thức về trách nhiệm của người thi nhân đối với nền văn học nước nhà và khát vọng đã được cống hiến cho thơ văn.

Tóm tắt nội dung hầu trời chi tiết (mẫu 3)

Bài thơ “Hầu trời” của Tản Đà là một câu chuyện hoàn toàn hư cấu mà giống như một câu chuyện có thật vì có đủ tình huống, không gian và thời gian đã diễn ra sự việc và tác giả là một  nhân vật chính. Tác giả đã giải thích lí do của buổi “hầu trời” là do “tiếng ngâm vang cả sông Ngân Hà” khiến Trời mất ngủ. Trời bèn sai tiên nữ xuống để gọi thi sĩ lên để đọc văn cho Trời nghe. Khi đã đưa ra lí do thì  tác giả kể tiếp diễn biến của buổi “hầu trời”. Ba sự việc đã được trình bày với một cách khá trật tự từ việc lý do lên trời đọc thơ với cảnh đọc thơ và thái độ ngợi ca tán thưởng của trời và chư tiên với cuộc chia tay trong xúc động và lưu luyến. Qua bài thơ đã bộc lộ cái tôi của Tản Đà là cái tôi rất lãng mạn, ngông nghênh và phóng túng đã thể hiện được  khát khao khẳng định bản thân giữa cuộc đời. Một cái tôi hiểu rõ về tài năng giá trị của bản thân mình và  khao khát giữa cái đời thường một điều chẳng có thật.

Tóm tắt nội dung hầu trời đầy đủ (mẫu 4)

Bài thơ “Hầu trời”  đã thể hiện rất đậm nét cá tính sáng tác của Tản Đà. Mạch thơ đã được triển khai theo logic với một câu chuyện và với các chi tiết  rất cụ thể và rành mạch: Nằm một mình, buồn nên dậy để đun nước uống rồi ngâm văn, động đến Trời và tiên xuống hỏi rồi đưa lên gặp Trời. Trời cùng chư tiên đón tiếp long trọng và cũng  mời đọc thơ để  giới thiệu về mình rồi đọc thơ và giãi bày được cảnh ngộ cùng Trời. Trời giải thích và khen ngợi  cho đưa về trần giới. Nhà thơ đã chọn một cách rất độc đáo để thể hiện được  tâm sự của mình. Với Hầu Trời thì Tản Đà đã mang đến cho văn học Việt Nam đầu thế kỉ XX một không khí mới. Dưới hình thức của một bài thơ thì câu chuyện tưởng tượng rất vui và đầy hào hứng, nhà thơ cũng đã khẳng định cái Tôi cá nhân của người nghệ sĩ. Nhà thơ vừa tự tin khẳng định tài năng của mình vừa nói lên được quan điểm làm văn chương, đó là viết văn để phục vụ thiên lương. Viết văn hay đã làm cho đời đẹp hơn  và là nhiệm vụ trời đã trao cho người nghệ sĩ.

Tóm tắt nội dung hầu trời ngắn gọn (mẫu 5)

Tản Đà đã nổi lên như một ngôi sao sáng trên thi đàn vào giữa những năm 20 của thế kỉ XX và là người của hai thế hệ, khi thơ văn của ông có thể xem như là một gạch nối giữa hai thời đại văn học: trung đại và hiện đại. Phong cách của Tản Đà đã được gói gọn trong ba chữ: sầu – mộng – ngông. Bài thơ  “Hầu trời” được in trong tập Còn chơi đã được xuất bản ở lần đầu năm 1921. Bài thơ là một câu chuyện kể lên tiên gặp trời của thi sĩ Tản Đà. Đó là ý thức cá nhân và ý thức nghệ sĩ và quan niệm về nghề văn của Tản Đà. Qua tác phẩm là một tiếng nói muốn thể hiện sự  khát vọng đã được khẳng định chính mình giữa cuộc đời  vừa thể hiện được sự lãng mạn và bay bổng vừa cái ngông của Tản Đà.

THAM KHẢO THÊM: Soạn bài hầu trời