‘Giới thiệu Phi đây 2 giang hồ nè!’
‘Ủa gì kỳ vậy? Nghe giang hồ phải ngán chớ. Sao lại hồ hởi thế?’
Tất cả, đều là những cái tên mà người đời gán ghép. Tất cả, đều là những khái niệm mà ai đó đặt ra để control xã hội. Và cứ thế, ta sinh ra, bị brainwash – tẩy não và trói vào những cái chuồng, bị nhồi nhét và đóng khung bởi những mặc cảm đúng sai của một Big Brother nào đó. Sao là đúng? Sao là sai? Ai giang hồ? Ai từ mẫu? Lột trần bao nhiêu lớp vỏ củ hành thì chạm tới cái core – cốt lõi của sự thật? Đời, chỉ là sự trình diễn của một mớ packaging – bao bì mà công ty quảng cáo nào đó đã tài tình sáng tạo.
No packaging – đó là trend – xu hướng thực phẩm mới để giảm tải ô nhiễm và sự cạn kiệt tài nguyên trên thế giới. Phải chăng cũng đã hơi trễ, để dẹp hết đám khái niệm bao bì, và dạy con người đi tìm cái lõi của sự chân thật, cái thô mộc của bản năng sinh tồn, và vài gram hy sinh, một mili mét cố gắng, tránh làm tổn thương nhau trên hành trình đó?
Có những khái niệm có thể làm vỡ tung vũ trụ, nhưng cuộc đời, đôi khi đơn giản chỉ là hai chai bia, một tràng cười sảng khoái khi ta là chính mình, giữa chập choạng phố đêm. Giang hồ, hay chẳng giang hồ?