Em nói em chán lắm vì đời này chẳng ai giúp đỡ ai. Tất cả mọi hành động, dù rất nhỏ, đều nhuốm màu tủn mủn của những pha tính toán. Em chẳng còn lòng tin và không biết phải sống tiếp thế nào.
Mọi việc trong đời, tôi đều qui về một mối, là bản thân mình. Nguyên tắc sống của tôi đơn giản lắm, trước khi phiền hà trách móc gì ai, tôi luôn nhìn lại mình trước đã. Tâm thế sinh cảnh thế. Đời ở ngoài kia thật ra chỉ là phóng tác của tâm cảnh mà thôi. Ta tính, người xung quanh ta tính. Mà tính toán á? Tính sao lại trí khôn nhân loại? Ta tính 1, họ tính cả thiên thu. Nên tôi hay nhắc các bạn trẻ rằng, người ở trên kia người ta nhìn thấy hết, và người ta chẳng bao giờ bận lòng với những kẻ lăng xăng. Ta muốn tìm ai, trước hết ta phải là người đó đã. Ta muốn gặp người tốt, liệu ta có tốt chưa? Ta muốn gặp người giúp đỡ mình, liệu ta đã từng giúp đỡ ai đó khác?
Em ạ, có một loại tài khoản trong đời, gọi là tài khoản vũ trụ. Ta không deposit những điều tốt đẹp, hay ho, tử tế vào tài khoản, thì có gì trong đó để rút ra? Vậy, cuối cùng, ta trách ai hay nên trách mình chưa một lần deposit?
Mà ta có tài khoản vũ trụ không nhỉ? Do you have a universal account? Và số dư tài khoản ấy bao nhiêu? What’s your account balance?