Câu chuyện tưởng như chỉ có trong phim giả tưởng này thực sự đã xảy ra ngoài đời thật, vào một đêm mùa đông khắc nghiệt năm 1980, tại thị trấn Lengby, bang Minnesota (Mỹ). Một cô gái trẻ 19 tuổi tên là Jean Hilliard đã rơi vào tình huống sinh tử khi bị mắc kẹt trong thời tiết âm 22 độ F (tương đương -30 độ C) suốt sáu tiếng đồng hồ, cơ thể cô đông cứng đến mức “kim tiêm không thể xuyên qua da”.
Thế nhưng, điều tưởng chừng không thể đã xảy ra: Jean sống sót một cách hoàn toàn bình thường, không mất chi, không di chứng, khiến cả giới y học phải bối rối cho đến tận ngày nay.
Đêm 20 tháng 12 năm 1980, xe của Jean Hilliard, 19 tuổi, đâm vào mương. Cô cố gắng đi bộ tìm người giúp đỡ. Sáng hôm sau, người ta tìm thấy cô ở sân trước một trang trại chăn nuôi gia súc địa phương – đông cứng như khúc gỗ.
Vào đêm ngày 20/12/1980, Jean đang lái xe trở về nhà sau khi ghé thăm một người bạn. Con đường vắng vẻ bị phủ một lớp băng dày, và chiếc xe của cô bất ngờ trượt bánh, lao xuống mương.
May mắn là Jean không bị thương. Giữa đêm đông lạnh buốt, cô quyết định rời khỏi xe và đi bộ đến nhà một người quen ở gần đó để nhờ giúp đỡ – một quyết định tưởng là hợp lý, nhưng lại khiến cô đối mặt với thử thách khắc nghiệt nhất trong đời.
Gió lạnh cắt da, nhiệt độ lúc đó chỉ khoảng -22 độ F, và Jean phải đi bộ suốt hai dặm trên con đường phủ đầy tuyết dày. Càng đi, cô càng kiệt sức. Khi chỉ còn cách nhà người quen vài bước, cơ thể Jean dường như không còn đáp ứng được nữa và cô ngã gục ngay trước lối vào, bất tỉnh trong đêm đen, cơ thể bắt đầu đông cứng từng chút một.

Các bác sĩ nhận định rằng cơ thể của cô đã rơi vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm, với nhiệt độ giảm xuống mức rất thấp. Một giả thuyết cho rằng cơ thể cô đã ở trong trạng thái “chuyển hóa rất thấp” tương tự như ngủ đông, giúp bảo vệ các cơ quan nội tạng.
Sáng sớm hôm sau, vào khoảng 7 giờ, người bạn của Jean, anh Wally Nelson, bước ra ngoài và phát hiện một “thi thể” phủ tuyết ngay trên đường lái xe vào nhà. Khi lại gần, anh choáng váng nhận ra đó là Jean.
Cô cứng đờ như bức tượng băng, da nhợt nhạt, không còn dấu hiệu sự sống. Wally nhanh chóng đưa cô đến Bệnh viện Thành phố Fosston, nơi các bác sĩ gần như bó tay vì chưa từng thấy trường hợp nào như vậy.

Dù có các giải thích khoa học, đây vẫn là một trường hợp y khoa vô cùng hy hữu bởi con người thường không thể sống sót sau tình trạng đóng băng nặng như vậy.
Theo lời kể của bác sĩ, cơ thể Jean lạnh cứng đến mức không thể cắm nhiệt kế; da cô cứng như đá, các khớp không thể cử động, mạch đập cực kỳ yếu – chỉ còn khoảng 8 nhịp mỗi phút. “Cô ấy như một khối băng sống,” một bác sĩ nhớ lại. “Không thể đâm kim tiêm vào da cô ấy, không thể mở mắt hay đo nhiệt độ cơ thể. Chúng tôi nghĩ cô ấy đã chết”.
Dù vậy, đội ngũ y tế vẫn không từ bỏ. Họ đặt túi chườm ấm quanh người Jean để tăng nhiệt độ từ từ, hy vọng một phép màu nào đó sẽ xảy ra. Và phép màu ấy thực sự xuất hiện. Khoảng 1 giờ chiều cùng ngày, cơ thể Jean bắt đầu co giật nhẹ. Cô khẽ rên rỉ, rồi mở mắt và nói nhỏ: “Tôi khát nước”. Sự hồi sinh của cô khiến toàn bộ bệnh viện sững sờ.

Jean Hilliard trượt chân và bị kẹt bên ngoài trong nhiệt độ -30 độ C trong khoảng 6 giờ. Khi được tìm thấy, cơ thể cô cứng như đá và tím tái, khiến mọi người nghĩ rằng cô đã chết.
Trong những ngày tiếp theo, Jean dần hồi phục một cách khó tin. Chân tay cô bắt đầu cử động trở lại, dù ban đầu các bác sĩ từng tin rằng cả hai chân của cô sẽ phải cắt bỏ do tê cóng nặng. Nhưng ngược lại, không một ngón chân nào bị hoại tử. Cô được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng thường chỉ sau sáu ngày, và hoàn toàn bình phục sau 49 ngày điều trị.
Điều kỳ diệu là Jean không hề gặp bất kỳ di chứng thần kinh hay tổn thương mô nghiêm trọng nào, điều vốn gần như không thể xảy ra trong các trường hợp bị hạ thân nhiệt sâu và đông cứng hoàn toàn. Các chuyên gia y học thời điểm đó không thể lý giải bằng khoa học.
Một số giả thuyết cho rằng thân nhiệt của Jean giảm dần đến mức gần như ngưng trệ chuyển hóa, khiến cơ thể cô “ngủ đông” tạm thời và hạn chế tổn thương tế bào do lạnh. Khi được làm ấm chậm rãi, các cơ quan nội tạng dần khôi phục hoạt động bình thường. Tuy nhiên, đến nay, không ai có thể khẳng định chính xác điều gì đã cứu mạng cô.

Sau nhiều giờ được làm ấm lại, Hilliard đã hồi sinh một cách kỳ diệu, bắt đầu co giật và lấy lại ý thức. Cô được điều trị trong 49 ngày và phục hồi hoàn toàn mà không cần cắt bỏ bất kỳ ngón tay hay chi nào.
Câu chuyện về “cô gái băng sống lại” lan truyền khắp nước Mỹ và nhanh chóng trở thành một trong những trường hợp hồi phục kỳ lạ nhất trong lịch sử y học hiện đại. Jean Hilliard sau này vẫn sống một cuộc đời yên bình, tránh xa sự chú ý của truyền thông. Trong các cuộc phỏng vấn hiếm hoi, cô chỉ nói rằng: “Tôi nghĩ đó là điều Chúa đã định. Tôi chỉ biết mình rất may mắn.”
Cho đến ngày nay, hơn 40 năm sau, các bác sĩ và nhà khoa học vẫn coi trường hợp của Jean là một “phép màu y học chưa có lời giải”. Cô không chỉ là minh chứng cho sức bền đáng kinh ngạc của cơ thể con người trước thiên nhiên khắc nghiệt, mà còn là lời nhắc nhở rằng đôi khi, giữa mùa đông lạnh giá nhất, phép màu vẫn có thể nảy mầm từ hy vọng mong manh nhất.


