Cách đây 4 năm, 1 bạn trẻ tên Nghĩa đến chào tạm biệt Tony để về quê. Tony đào tạo nó từ lúc năm cuối ra trường, chửi mắng quánh đập xài xể đủ kiểu, cái nó trưởng thành. Bữa nay mới gặp lại nó. Nhìn chững chạc lắm.
Nó nói thịt dê Ninh Thuận người ta chuộng lắm, nuôi bán lãi gấp đôi gấp 3. Nhưng vấn đề là thiếu nước tưới, nó giải quyết được bài toán đó. Nó đọc trên mạng nước ngoài, ở khu vực khô cằn nhất châu Phi, có 1 vùng nọ vô cùng trù phú, dù lượng mưa chỉ có 7 ngày trong năm, do một người dân ở đó đã phát minh ra hệ thống trữ nước và mọi người bắt chước theo. Nhà nhà xây dựng trên nền một cái hầm nước, đổ bê tông lên trên và cất nhà trên nền bê tông đó. Nước mưa từ máng xối được dẫn xuống hầm hết, lại làm mát ngôi nhà. Khi khan nước, bơm nước lên để sử dụng. Ngoài ra, hệ thống bồn chứa được thiết kế quanh. Nó bắt chước, về làm y chang vậy. Có nhiêu tiền là đầu tư vô các bồn chứa nước. Bồn để tưới cây thì lấy bồn tái chế, chỉ có 2-3 trăm ngàn 1 cái, bồn mới thì để chứa nước quanh nhà để sinh hoạt. Ninh Thuận có tới 3 tháng mùa mưa nên tha hồ trữ (các bạn xem hình nhé). Nó nói nếu bạn nào chịu khó lắp hệ thống này cung cấp vùng hạn mặn, chắc là bán được lắm.
Nó thường xuyên cho lái xe chở đến phi trường Cam Ranh để đáp máy bay đi Sài Gòn và nước ngoài vào cuối tuần. 5 ngày lái máy cày, phơi cứt dê cứt bò làm phân, đầu tắt mặt tối cày cực như trâu bò, chứ cuối tuần diện đồ hiệu vô cũng đẹp trai như tài tử. Ngồi cà phê, ăn trưa ở Intercontinental không, xài tiền rào rào như nước. Tony giàu có như vậy, nhìn nó xài mà còn ngộp thở (ý nói ngạt thở).
Nó nói ở quê, nền kinh tế 1 huyện mấy chục ngàn dân chứ quanh quẩn nằm trong tay một nhóm người “nhà giàu” thôi. Nhóm này ham làm ăn, làm chủ cây xăng, rồi tiến tới mở cửa hàng vật liệu xây dựng, rồi mua đất khu đắc địa nhất, rồi mở quán cà phê lớn, nhà hàng lớn, rồi xây khách sạn, rồi mở đại lý xe máy ô tô, rồi thu mua nông sản, cung cấp vật tư nông nghiệp, rồi làm gara sửa chữa xe hơi….Sáng sáng, họ lái xe hơi đến ăn chỗ ngon nhất rồi về, mặc áo công nhân vô quần quật làm, nhìn vô không biết ai chủ. Nhưng tối họ có một cuộc sống khác, đánh đàn, đọc sách, tập gym…chứ không ra vỉa hè ngồi uống bia đển hết tiền như công nhân xưởng của họ. Nó nói ở huyện của nó, đâu khoảng chục người vậy. Giàu càng ham làm, càng biết tính toán nên càng giàu thêm. Nó là người mới gia nhập 4 năm nay, mấy nhà giàu kia hỏi sao biết “bí mật làm giàu” hay vậy?
Tony hỏi bạn có nhắn nhủ gì với các bạn trẻ hem, bạn nói “con hẻm biết lý luận, hẻm biết chém gió hay đọc thông tin trên mạng xã hội, có facebook nhưng chỉ coi cảnh đẹp, coi mấy chỗ nước ngoài đánh dấu để đi, mấy sáng kiến gì đó để coi có khả thi không thì áp dụng. Thời gian không có, nên hẻm biết chia sẻ gì. Bạn nói theo con, muốn thành công phải tự tin, đừng ngại nguồn gốc xuất thân, ai cũng thành đạt được nếu chịu làm việc bằng tay chân, bằng đầu óc của mình và tuyệt đối không dựa dẫm, xin xỏ ai”.
Và nó đã xây viên gạch đầu tiên của một tập đoàn 4 chữ, 2 chữ đầu là tên công ty, thường là tên của hai vợ chồng, hai chữ sau là tên tỉnh huyện. Công ty của nó có tên là Nghĩa Ninh Thuận, vì nó chưa có vợ. Nó nói khi có vợ, sẽ đổi giấy phép, đưa tên của vợ vô.
Tony dặn con đừng lấy bé nào tên Trang nha. Dượng hẻm có đi đám cưới ghi phong bì “Chúc Nghĩa Trang hạnh phúc”. Mà ai biết được duyên số, nó mà lấy con Trang nào đó thiệt thì mệt. Vài bữa nghe nó đổi thành công ty TNHH Nghĩa Trang, rồi thành tập đoàn Nghĩa Trang Ninh Thuận. Rồi xây nhà máy xí nghiệp, rồi dự án này dự án kia…Nó mà vô lĩnh vực bất động sản, mua đất xây chung cư ở trung tâm thành phố lớn, vẫn giữ tên đó. Cư dân chung cư này nửa đêm đi nhậu về, lên taxi, tài xế hỏi nhà anh nhà chị ở đâu? Cái mình nói đưa tui về Nghĩa Trang Ninh Thuận, thằng tài xế không xám hồn bỏ chạy mới lạ…